5

Loves Cóc nhái - Unit 2
Loves Cóc nhái - Unit 2
Câu chuyện của tôi kể ra mọi người Almost chẳng tin, nhưng đó là sự thật. Vào năm 2004 Confidence đến đỉnh điểm Despite hình thức tôi chẳng có gì nổi bật. Initial tôi muốn kể cho mọi người nghe về tình yêu sinh viên của mình lúc bây giờ. Vào thời điểm này tôi là Kỹ sư, còn em là nhà thiết kế tương lai sự Express tình yêu không mạnh dạn như bây giờ. Tôi quen một cô bé dễ thương, mũm mĩn, có đôi mắt tròn xoe, nhưng Ensure là xung quanh em luôn có các vệ tinh vây quanh luôn làm tôi Interrupt. Idiom có câu ”Đẹp trai không bằng chai mặt”., và chiêu này đã giúp tôi thành công ngoài mong đợi. Cuối tuần chiều hoàng hôn rợp bóng, ngồi trên băng đá trong sân trường em khoác lên mình chiếc áo dài Material tơ tằm trắng xóa, tôi Guess em đang thơ thẩn điều gì? Lại gần, tôi dặt Questionnaire như muốn Imply rằng em đang nhớ về ai “Này cô bé, cô bé … đang tương tư hay sao vậy?” Em giật mình khi có kẻ lạ xuất hiện, thấy tôi hỏi bất ngờ em Insist từ chối,thấy em lúng túng tôi liền Inquiry, làm cho em Persuade thậm chí tôi còn đưa ra Quote những cái tên đồng môn của tôi đang nhắm về em, em phủ nhận tất cả những lời tôi nói, và em thú nhận rằng em thích và thương tôi. Con tim tôi như bị bóp chặt trong hàng tiếng đồng hồ và từ hôm ấy chúng tôi là một đôi. Hoàng hôn chiều thật đẹp.Thời gian như thoi đưa và tôi biết chính nó đang Warn rằng tôi sẽ mất em, hai đứa ra trường mỗi người một phương trời. Tôi ở lại thành phố lập nghiệp còn em về với quê hương theo tiếng gọi gia đình. Tôi viết thư cho em hàng ngày, Recent làm cho tôi lo âu vì những Paragraph trong thư tôi viết không được Respond. Phase này nhận thấy một Predict chẳng lành. Đúng vậy, một hôm tôi đi Survey công trình về nhận được cuộc điện thoại lạ, tôi nghe bên kia với giọng nghẹn ngào, “em đây, em xin lỗi anh vì tất cả, …, tất cả vì em gây ra, em mong được anh tha thứ” nghe đúng giọng em tôi như chết lặng, một lúc sau tôi mới Scream, Shout với em rằng “tại sao em lại làm những điều đó với tôi, thà em giết tôi đi còn hơn” Con tim tôi dường như muốn Urge tôi giãy bày nhiều hơn nữa, nhưng em đã tắt máy khi tôi chưa kịp hết bàng hoàng.Ngày hôm sau tôi khá Tension và mệt mỏi, tối hôm đó tôi chẳng chợp mắt được tí nào, nhìn vào chiếc gương trên tường Reflect như một bóng ma không hồn. Đang ngồi thẫn thờ lại nhận được điện thoại em, em nói thỏ thẻ rằng “ hôm qua em quên mời anh đám cưới, cuối tuần này cưới em anh nhé và .. . và anh nhớ bỏ phong bì dùm em”Bây giờ mỗi lần nghĩ về quá khứ hào hùng của mình, tôi luôn nghĩ về tình yêu cóc nhái đó, một kỷ niệm đẹp, vui, buồn lẫn lộn./. Cảm ơn mọi người đã xem. Chúc mọi người một ngày vui vẻ.