Tôi có cô bạn thân chơi với nhau từ thời còn cởi chuồng nhông nhông ngoài đường. Thấm thoát thời gian trôi nhanh quá. Vậy mà đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi. Annual tôi với nó đều có several chuyến du lịch cùng nhau. Nhưng recently, nó có vẻ như rất bận và chúng tôi ít meet nhau hơn. Không biết có matter gì xảy ra với nó không nữa? Nhiều lần tôi cũng muốn hỏi xem nó đang có issue gì. Mà sợ nhỡ nó bận thật lại làm bother đến nó. Tôi vẫn remember nó rất hay tâm sự với tôi mỗi khi có chuyện sad hay chuyện gì không giải quyết được. Thế mà dạo này thấy nó ít tâm sự hơn. Linh cảm có chuyện gì đó không hay xảy ra. Không thể ngăn được tâm trạng bức bối đến khó chịu, tôi phải nghĩ cách hẹn nó ở đâu đó để hỏi han xem mới được. Hôm nay lại là chủ nhật chắc nó có thời gian rảnh. Vậy là tôi suy đi tính lại đành hỏi borrow nó ít money vì dạo này cũng kẹt thật (mà nó thì tiền tiêu không thiếu . Tôi call ngay cho nó và hẹn nó ra. Nó agree và my purpose đã obtain. Appointment của hai đứa ở tại quán café ngay gần nhà tôi. Tôi đã inform address cho nó rồi. Tôi ra đó trước và ngồi đợi nó. Later, thấy nó appear ngoài cửa, tôi clap 2 cái ra hiệu. Nghe thấy applause nó quay qua rồi đi tới. Tôi gọi 2 ly sinh tố, hai đứa ngồi đó nói chuyện. Tôi như không có chuyện gì hỏi nó tình hình gần đây. Nó cứ ậm ừ, câu được câu mất. Thấy nó có vẻ depress, tôi hỏi lại : “Này! Mày sao thế? Nhìn chán đời vậy”. Nó silent một lúc, rồi ngồi kể lại several chuyện xảy ra recently. Nó nói, nó với ông Sếp đang bị mấy rumor không tốt. Dạo này, công việc nhiều lại thêm áp lực từ những rumor bát quái khiến nó bị stress nặng. Chẳng biết share cùng ai, ngay cả viết diary cũng không khiến nó giảm bớt. Tôi mới bảo nó kể lại đầu đuôi mọi chuyện xem thế nào. Nó mới buồn buồn kể lại. Tháng trước, nó với sếp phải đi công tác trong Đà Nẵng. Một người client thân quen người nước ngoài của công ty invite họ về ĐN để dự tiệc sinh nhật đồng thời giúp giới thiệu thêm đối tác cho công ty. Nên cả nó và Sếp đều phải cùng đi (Vì nó làm phiên dịch viên – phải translate lại lời nói của đôi bên). Lúc đầu, nó định không đi và nhờ một chị khác trong phòng đi với Sếp. Nhưng kế hoạch bị nhỡ vì con chị kia bỗng bị sốt cao phải đi viện, chị ấy không đi cùng Sếp được. Thế là nó phải nhận trách nhiệm này. Chuyến công tác diễn ra suôn sẻ trong 3 day (nó với Sếp thuê 2 phòng riêng). Ông sếp của nó cũng vui tính và tốt bụng. Có lẽ hai người cũng hợp tính nhau nên nhìn qua có vẻ thân thiết nhưng cũng chỉ đến thế. Chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu như ngày hôm sau vợ Sếp không suddenly đến công ty tìm nó, còn chửi mắng nó extreme thậm tệ trước mặt bao người trong công ty. Cô ta nói nó dụ dỗ chồng cô ta đi ngoại tình, còn đi Đà Nẵng du hí, những gì có thể nhục mạ nó, cô ta đều lôi ra nói hết. Sau đó thì cả công ty đều đồn thổi chuyện nó với Sếp. Mặc cho nó deny, thanh minh thế nào cũng không mấy người hiểu. Đến cả ông Sếp trong một speech có mention giải thích chuyện này cho people nghe nhưng cũng không khiến sự việc lắng xuống. Mà nó đang lo honey ở xa biết được không biết sẽ nghĩ thế nào. Day by day, nó đến công ty với sự mệt mỏi và xung quanh những lời xì xào, bàn tán. Có người còn cố ý làm cho chuyện to lên. Tôi nghe kể mà tức không làm gì được. Tôi claim tôi hiền thì hiền thật nhưng đôi khi cũng hơi nóng tính, rất ghét tính săm soi và ức hiếp người khác. Con bạn tôi như thế nào tôi biết. Nó possess khuôn mặt xinh xắn nhưng tính tình hiền lành lại nết na. Từ bé đến giờ nó mới có một mối tình từ thời trung học. Nó chung tình lắm, bao lần cãi nhau đến lỗi xuýt chia tay với boyfriend. Thế mà nó chưa bao giờ bỏ đi chiếc nhẫn cỏ honey nó tặng lần đầu tỏ tình. Nó nói đây là symbol cho tình yêu của bọn nó và remind nó không được forget. Therefore, tôi certain nó đang chịu nhiều oan ức và khó chịu lắm. Thẳm nào mà gần đây ít nói chuyện tâm sự với tôi hẳn thì ra là vì chuyện này. Tôi không trách nó không kể chuyện này với tôi. Tôi advice nó cố bình tĩnh lại, hãy vực dậy tinh thần, mọi chuyện rồi sẽ giải quyết được. Tôi còn note lại cho nó mấy việc cần làm để giảm stress ra giấy, có underline những chỗ cần lưu ý rồi đưa nó. Còn nếu không chịu được thì xin nghỉ ở đó, chuyển qua chỗ tôi mà làm cho gần nhau. Cứ thế conversation của tôi với nó kéo dài tới 3 tiếng đồng hồ, cũng đã quá trưa. Thấy nó đã tươi tỉnh và có tinh thần hơn, hai đứa mới rời quán và về nhà.
Truyện chêm tiếng anh