Một ngày như bao ngày bình thường ở UniLand, đám bạn của Ve đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên Tí - bạn của Ve announce một thông tin có vẻ extremely quan trọng.
_ Các cậu ơi sắp tới có conference đấy!
- Tí said.Nơ hứng khởi hỏi:
_ Conference á?? Cậu tính nói gì ở conference hả??
_ Mình certain rồi. À đâu, không không, mình đến để nêu reasons why we need take part in và prepare stamps for the conference. Sau khi nghe Tí nêu reasons, whole bọn trẻ đều hào hứng và approve nhưng riêng Ỉn thì có vẻ không. Ỉn argue with Tí :
_ Cậu brief thế thì sao mình understand được, cậu phải additional reason thì mình mới agree with cậu.
_ Kế hoạch của cậu include những gì, rồi tụi mình lấy stamps ở đâu, cậu phải cho tụi mình hint chứ. - Ỉn vẫn tiếp tục complaint và yêu cầu Tí phải convince cậu ấy. Thật là một con người nhảm nhí.Tí không hề hurry mà vẫn calm down trả lời. Từng lời nói của Tí như được cách bởi comma :_ Mình apologize for đã không complete trong việc giải thích rõ cho các cậu. Còn Ỉn, lát nữa tao order cho mày pizza, mày biết nên discuss hay argue với tao rồi đấy. - Ánh mắt của Tí có một chút lườm nhưng nhìn cậu vẫn rất đẹp trai. ^^Ỉn vui vẻ cười hí hửng như vớ được gold.
_ Éc éc éc, chỉ có mày hiểu tao thôi.Cả đám bạn cười ồ lên vì không có ai blame nhau cả. Oh, that's so sweet.Ve
- nhân vật chính trong câu chuyện nhưng bây giờ mới lên tiếng :
_ Thế bây giờ chúng mình phải làm gì hả Tí?Tí - nhân vật phụ trong cái tên " những người bạn " nhưng lại là ánh sao vàng của câu chuyện ???, cậu trả lời :_ Bây giờ mình sẽ phân chia mọi người trong brochure này nhé. Còn về stamp, các cậu có thể lấy ở các postcard đấy. Các cậu nhớ interact với nhau nhiều vào nhé. Ai cũng vui vẻ và hô " Yes " với Tí. Có lẽ đây là lần cuối Tí rủ đồng bọn cùng tham gia những gì bổ ích bởi cậu phải lên thành phố sau dịp hè này. Cậu sẽ không còn ở Uniland - thế giới tự tưởng tượng của con tác giả.Trong tiếng ồn vui vẻ của bọn trẻ bỗng lại có chút tiếng gì đó như tiếng bò kêu. Đó là tiếng khóc của Nơ, cô bé thích màu hồng ấy đang khóc đấy sao? Hình như Nơ đã nhận ra được điều ấy.Cô bé quay sang nhìn Tí với ánh mắt to tròn của tuổi 12. Ánh mắt ấy đầy sự tiếc nuối, yêu thương, hy vọng, nó long lanh rực rỡ nhưng đượm những giọt nước đang chảy không ngừng. Tí ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Nơ và hỏi :
_ Sao Nơ khóc vậy? Mọi người đều đang vui vẻ mà, bộ cậu không thích ý kiến của mình hả? Sau khi hỏi cậu ngây thơ cười với Nơ, cậu đang cố gắng khiến cho Nơ không khóc nữa... .Nhưng Nơ vẫn khóc, vẫn với ánh mắt đó.
_ Không, mình rất thích ý kiến của cậu. Mình apologize, mình phải admit với cậu điều này. Mình rất thích cậu... . Đó là lí do vì sao mình khóc.Tí im lặng, dường như cậu đã hiểu điều gì đó, cậu cúi mặt xuống đất, không nói gì cả, hình như cậu đang suy nghĩ, hình như cậu đã nhớ ra rằng đây là lần cuối cùng của cậu.Cậu mỉm cười và ôm Nơ vào lòng.Two week sau đó, conference đã kết thúc. Tí và đồng bọn đã complete mục tiêu của mình. Cả đám đưa tiễn Tí ra sân bay UniAir. _ Cậu phải confirm giữ contact và không được quên tụi này đấy nhé!
_ Ừ, mình hứa. Cảm ơn các cậu. Mình sẽ mãi yêu các cậu. Tí vui vẻ mĩm cười hạnh phúc và bước đi, cậu không quên vẫy tay chào tạm biệt. Đôi mắt của cậu rất hạnh phúc nhưng liệu cậu có thật sự vui khi rời xa nơi đây không?Trên máy bay của UniFly, cậu ngước nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, ánh mắt hướng về phía xa xăm của bầu trời.Cảm ơn vì một mùa hè ý nghĩa... . Cảm ơn em nữa nhé Nơ.Tạm biệt mọi người.