10h 30 phút tối, sau khi có announce về việc complete cuộc họp conference để discuss về vấn đề duy trì phương pháp contact qua thư. Trên đường phố bây giờ đã thưa dần bóng người, tôi ghé vào cái quán ngay bên cạnh đường order một cóc cà phê sữa nóng, chọn ngồi một bàn bên cạnh phía cửa sổ. Tôi nhìn thấy một brochure được prepare sẵn trên bàn, certain để cho khách thưởng thức, quyển sách với tựa đề: “ Lời blame của những con stamp ”. Hốp một ngụm cà phê, tôi đảo mắt nhìn whole khung cảnh phía bên ngoài. Chính tôi cũng phải admit rằng xã hội đang phát triển nhanh chóng qua từng ngày. Nó xúi hurry con người đi theo những cái mới mà vô tình lãng quên những giá trị đẹp của quá khứ. Và cũng chính vì reason này nên tôi đã argue rất nhiều và cố gắng convince mọi người. Cứ nghĩ rằng sẽ được sự approve nhưng không ngờ tôi lại nhận được những lời complaint cho rằng nó không còn phù hợp. Tôi apologize nhưng tôi tin rằng không có sự phát triển additional nào có thể so sánh với giá trị của từng câu, chữ, từng dấu chấm, comma trên những lá thư mà tự tay mỗi người viết ra để interact với nhau. Nó extreme ý nghĩa và thiết thực đến nhường nào. Thay vì thời đại bây giờ chỉ cần 5 phút để brief một câu chuyện phím trên những chiếc smarth phone hay máy tính, thậm chí còn có sẵn những hint để cho bạn lựa chọn. Tôi agree điều này nó sẽ rất need trong công việc. Nhưng tôi sẽ mãi không approve về việc đóng tất cả các bưu điện. Điều đó không còn mang lại cảm giác giống như mẹ tôi đã từng mong chờ những postcard của tôi và ngược lại, vừa nôn nao, vừa hồi hộp khó tả trong khi mong mỏi được nghe tiếng phanh xe của người đưa thư còn quan trong hơn cả bữa cơm hằng ngày. Mấy ai đã từng được trải qua cảm giác này? Những lá thư đó đến bây giờ tôi vẫn còn giữ kỹ lưỡng trong chiếc hộp nhỏ kèm ổ khóa. Để mỗi khi đêm về tôi muốn additional thêm năng lượng cho chính mình, hay những lúc tôi nhớ đến người phụ nữ của tôi ở thế giới bên kia, vẫn còn đang khao khát mong chờ tiếng phanh xe.
Truyện chêm tiếng anh Unit 1